Bình Thạnh, gần 6 giờ chiều.
Đi làm về.
Chạy ngược chiều Nguyễn Xí một tí, tôi ghé nhà Cường.

Con phố gần cuối năm ngộ ngộ, trời nhanh tối. Đèn đường đâu đã lên, đèn xe đã rọi ngang dọc, xà quần trong đống bụi mù mịt. Tôi rẽ vào. Con hẻm vắng lặng, le lói dưới mấy ánh đèn chập chờn đang treo lủng lẳng ở mấy cây cột điện. Bọn con nít lâu lâu lại chạy vù qua, bóng in hằn lên mặt xi măng xù xì, rồi trả lại sự tĩnh lặng đêm tháng mười cho ngõ nhỏ.

Cường ra hiệu cho tôi đợi. Tôi đứng đó, tần ngần nhìn lòng vòng. Có khung cửa sổ sáng đèn nhà đối diện, tiếng cười nói vui vẻ văng vẳng. Gió nhẹ một cái, mát rượi, vì người tôi đổ quá trời mồ hôi.
Lát sau, tiếng nhạc xập xình cuối ngõ vang lên, tôi ngoảnh lại.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Hợp. Đợi cậu đến gần, tôi nói:
"Cho 2 cái bò bía ngọt nhen chú".
Cậu dừng xe. Tôi chợt nhận ra tôi nên gọi cậu là anh mới đúng, trời tối quá nhìn sao mà kêu chú, hơi quá.
Hợp nhỏ người, râu một ít, tóc thì nhiều. Gương mặt bầu bầu nhìn chất phác, dễ chịu, lâu lâu có chiếc xe vào hẻm rọi ngang gương mặt, vẻ lam lũ phảng nhanh qua, phất theo ánh đèn. Đôi mắt Hợp cực khổ lắm, nó không sâu nhưng đủ thấy một chút buồn, giống như mới bị giựt hụi vậy, mà chắc không có vụ đó đâu.
Nghe tiếng nhạc bên dưới, Cường thò đầu ra khỏi ban công, vừa nói vừa ra hiệu gì đó, tôi không nghe được. Hợp vội tắt nhạc.
"Kêu dùm 5 kẹo chỉ luôn nha Kiếm".
"Anh bạn mấy ảnh hả anh?".
"Dạ, em bạn mấy anh đó".
"Vậy anh cũng là kiến trúc sư hả?".
"Dạ bọn em làm bên kiến trúc".
"Kiến trúc sư lương cao lắm phải không anh?".
Tôi mỉm cười, câu hỏi dễ thương. Ai nghe bảo kiến trúc sư đều nghĩ rằng họ lương cao.
"Nhà anh xa không?".
"Xa lắm, em ở bên Tân Quy Quận 7 lận".

Bàn tay thô ráp nhào nặn kẹo chỉ của Hợp khiến tôi nhớ lại kí ức một thời của mình. Tôi lặng nhìn theo động tác đó, đôi tay kéo kẹo, nâng cả tuổi thơ!
Tôi hỏi Hợp một ngày lời nhiều không. Cậu thật thà bảo 200, 300 ngàn một ngày là cao lắm rồi, có ngày không được đồng nào, nhịn đói đi bán. Mấy ngày mưa chỉ biết trông mong sao cho trời đừng cản mình.
Chiếc xe cà tàng mang theo sau mình một thùng gỗ, gia tài cỏn con của chàng thanh niên kẹo chỉ. Tôi thấy có cây súng đồ chơi để mấy đứa con nít bắn tính điểm đổi kẹo, có cả vòng xoay may mắn nữa, nhưng chỉ còn xơ trọi lại cái mũi tên.
"Ủa cái dĩa để quay số đâu anh?".
"Em dẹp rồi anh, con nít giờ không ai chơi mấy cái đó nữa".
Ngày xưa tôi từng mê mệt mấy thứ đó. Không biết sau này có con, Hợp còn bán không nữa? Để tôi có thể cho con niềm vui mà ngày xưa, những người như Hợp đã mang lại cho tôi. Đó là cả một bầu trời tuổi thơ, đầy ắp tiếng cười và niềm phấn khích tột độ.
Tôi hỏi Hợp bữa nào cho tôi theo bán một ngày được không?
"Sợ anh chịu không nổi thôi, em đi mấy chỗ xa lắm". Hợp gãi đầu.

Đoạn, Cường chạy xuống, nghe kể mới biết mọi người ở đây đều là mối quen của Hợp.
Hợp sinh năm 1991, bằng tuổi tôi. Cậu sống chung với vợ và 2 đứa con nhỏ. Tôi ngạc nhiên, vì bề ngoài của Hợp phải hơn cái tuổi đó rất nhiều.
Bọn tôi đứng đó, ăn kẹo chỉ ngon lành như những đứa trẻ. Cường kể Trung từng thử kéo kẹo chỉ mà làm hoài không được, nhìn dễ vậy thôi chứ khó lắm. Hợp kéo kẹo cực nhanh, cậu pha với bột để kéo, kéo tay không vậy đó. Không biết có rửa tay hay không, nhưng kệ đi. Thứ kẹo đó ngon nhất trong mấy năm qua tôi từng ăn, nó ấm từ trong lòng, trong cách Hợp đặt vào tay tôi mẻ kẹo cậu vừa làm xong.
Mắt Hợp, vẫn còn nỗi niềm gì đó, xa lắm, hay là bị giựt hụi thiệt?

Thấy bọn tôi ăn gần xong, Hợp mỉm cười chào. Cậu đề máy, bật nhạc lên, phóng xe ra đường lớn, nơi những ánh đèn lao thoáng qua không ngớt, để lại thứ bụi mịt mờ trong không khí, trong lòng, trong số kiếp mưu sinh.
Nó không quá lận đận, nhưng đầy buồn tủi.
Đầy niềm vui, cũng ngập tràn nỗi niềm.

Lúc Hợp bảo tôi chắc kiến trúc sư lương cao lắm, tự dưng tôi thấy ước mơ được trọn vẹn như ngôi nhà có cửa sổ đầy tiếng cười kia trong mắt cậu…xa ơi là xa…

May mắn nhé! Hợp.
(877 từ).
p.s: Viết vào 06/10/2015.

-------------------
Toàn bộ bản quyền bài viết và hình ảnh đều thuộc luuhoangkiem.com .
be a cute subscriber here

0 nhận xét: